Tin bệnh viện An Sinh

Hội thi viết “15 năm hành trình An Sinh”: Bài viết cảm nghĩ của Bác sĩ Lê Hải Hồng Giang Khoa Cấp cứu

Cập nhật lúc: 3:16:08 CH - 02/06/2021

Tôi gạt chống xe, sửa lại đầu tóc, bước vào cổng bệnh viện. Hôm nay ngày đầu tiên tôi đi làm. Tôi giương đôi mắt tròn xoe ngắm nhìn thế giới mới đang trải ra trước mắt, nơi đây làm tôi thực sự ấn tượng.

 



 

Tôi gạt chống xe, sửa lại đầu tóc, bước vào cổng bệnh viện. Hôm nay ngày đầu tiên tôi đi làm. Tôi giương đôi mắt tròn xoe ngắm nhìn thế giới mới đang trải ra trước mắt, nơi đây làm tôi thực sự ấn tượng. Lối vào sạch sẽ, những tấm cửa kính được lau dọn chỉn chu, màu xanh nhẹ nhàng chủ đạo pha ánh sáng trắng thật khiến bản thân dễ chịu.

 

Các bạn tiếp tân, điều dưỡng khoác trên mình những chiếc váy xanh gọn gàng, không ngừng đi lên xuống để hỗ trợ người bệnh đến khám nhưng trên môi luôn rạng rỡ nụ cười. Anh bảo vệ mỉm cười thân thiện, hướng dẫn tôi chỗ ngồi trong lúc đợi người đưa tôi xuống khoa nhận công việc mới. “Em chào chị, đi hướng này chị nghen” lời nói của bé nhân sự đưa tôi về thực tại. Rảo bước về khoa Cấp cứu, cảm giác xa lạ ngỡ ngàng nhanh chóng biến mất khi trưởng khoa và mọi người hỏi han quan tâm.

 

Khoa tôi làm việc là cấp cứu lưu, tiếp nhận xử trí ca bệnh mới, khám bệnh nội trú, giải quyết xuất viện. Khối lượng công việc lớn, các bác sĩ thăm khám rất tận tình, anh chị điều dưỡng làm việc luôn tay nhưng luôn nở nụ cười, thỉnh thoảng pha những câu đùa hài hước. Cứ như thể họ không cảm thấy mệt hoặc giả như họ đã hoàn toàn quên mất rằng mình đang tồn tại như một thực thể của tự nhiên.

 

Tôi nhanh chóng bị cuốn vào công việc của một nhân viên tập sự, choáng váng với khối lượng công việc khổng lồ. Bệnh viện triển khai bệnh án điện tử nên tôi làm việc với máy tính khá nhiều, mắt căng ra nhìn màn hình, đôi tay gõ bàn phím không ngớt. Não bộ gồng gánh một lượng lớn dữ liệu về cách sử dụng phần mềm, quy trình làm việc, các quy định, thủ tục hành chính, bảo hiểm… Nhìn những người đồng nghiệp vẫn bình tĩnh xử lý công việc, tôi tự trấn an bản thân, rằng mình cũng làm được. Mình có thể làm được và làm tốt.

 

Với đặc thù của khoa, tôi được trải nghiệm nhiều điều mới lạ, cảm giác của những ngày đầu hành nghề. Là những lần nghe điện thoại báo ca cấp cứu ngoại viện, hỗ trợ bệnh nhân chuyển viện trong đêm, hay đơn giản là xử trí một số ca cấp cứu mà bản thân đã được học khi còn ngồi trên ghế nhà trường.

 

Một tuần trôi qua, tôi phát hiện mình hoàn toàn theo kịp mọi người. Bí mật nằm ở sự yêu nghề, đồng nghiệp của tôi làm việc vì đam mê và họ say trong công việc. Tiếp xúc với nhiều mặt bệnh đa dạng, các kinh nghiệm quý báu được anh chị truyền đạt, tôi biết bản thân có thiện cảm với môi trường mới và nơi này phù hợp với tôi.

 

Khi tôi dần bắt kịp với nhịp công việc thì dịch #COVID19 bùng phát, số ca nhiễm tăng lên, cả nước hướng về thành phố, nơi có ca nặng nhất. Ngay lập tức, công tác phòng chống dịch được bệnh viện triển khai, những chốt sàng lọc được dựng lên, nhân viên được trang bị đồ bảo hộ, toàn thể nhân viên cùng chung tay sẵn sàng đẩy lùi dịch bệnh.

 

Tháng 4, lần giãn cách xã hội đầu tiên, lúc ấy chưa ai hiểu tường tận về virus corona. Hành trang của nhân viên y tế nói chung và của bệnh viện tôi nói riêng là sự nghiêm túc thực hiện theo hướng dẫn của Bộ Y tế. Mỗi chiều Ban Giám đốc đi kiểm tra từng vị trí đóng chốt, hướng dẫn mọi người về công tác phòng chống dịch, mọi sự phối hợp rất khéo léo và ăn ý, tinh thần trách nhiệm cao của mỗi cá nhân đã góp phần tạo nên một cộng đồng An Sinh chuyên nghiệp và an toàn trong cơn đại dịch.

 

Tôi vẫn nhớ như in buổi chiều thứ 7 vào kíp trực, mọi người chuẩn bị trở về nhà kịp cho bữa tối cuối tuần cùng gia đình, mọi sự háo hức lập tức đổi chiều khi được thông báo có ca nghi nhiễm #COVID19 trong khoa. Sự hoang mang dần được trấn an khi có chỉ thị từ Ban Giám Đốc, mọi người nhanh chóng được cách ly tại chỗ, phòng nghỉ và bữa tối được chuẩn bị sẵn sàng trong lúc chờ kết quả cuối cùng từ Bệnh viện bệnh nhiệt đới.

 

Khoa phòng được phun khử khuẩn, nhân viên tiếp xúc ca nghi nhiễm được mang đồ bảo hộ, bệnh nhân được đưa vào phòng cách ly, một đêm dài hồi hộp chờ đợi, kết quả báo về “âm tính rồi mọi người ạ” ai nấy đều vui mừng, thở phào để yên tâm trở về nhà.

Mỗi biến cố, mỗi bước chuyển mình trong mùa dịch đều góp phần vẽ nên trong tôi một An Sinh rất tình cảm, thấm đượm tình người. Tình cảm của Ban Giám Đốc dành cho nhân viên, các đồng nghiệp hỗ trợ nhau khi cần, tôi cảm nhận được một luồng sinh khí chảy tràn trong ngôi nhà chung này, vừa xoa dịu những mệt mỏi hằng ngày, vừa vỗ về động viên chúng tôi cùng nhau vượt qua thử thách.

 

Năm 2020 trôi qua với nhiều biến động, giãn cách xã hội từng đợt, người ta gọi đó là năm #COVID19 thứ nhất. Buổi chiều đi làm về, bỗng thấy anh chị trang trí giáng sinh ở cửa bệnh viện, chợt nhận ra bản thân cũng gắn bó ngôi nhà An Sinh gần một năm rồi. Làn gió chiều nhẹ thổi, màu vàng nhạt của nắng hòa cùng màu xanh của cây thông pha lẫn màu xanh chủ đạo của bệnh viện, tất cả vẽ nên bức tranh của sự hy vọng, hy vọng dịch bệnh nhanh kết thúc, hy vọng mọi thứ nhanh chóng trở về quỹ đạo vốn có của nó.

 

Năm mới bắt đầu với tin vui thông báo về những vắc xin được chứng minh có hiệu quả, bệnh viện cũng chuẩn bị nhiều hoạt động hướng đến kỷ niệm 15 năm thành lập. An Sinh đối với tôi là ngôi nhà chung, ở đó có những lời động viên và sự quan tâm tận tình của Ban Giám Đốc là chỗ dựa vững chắc cho tôi và các đồng nghiệp trong quá trình công tác.

 

Cùng là đồng nghiệp, chúng tôi tôn trọng nhau trên mọi phương diện nhưng luôn luôn trong tư thế sẵn sàng xả thân giúp đỡ nhau khi đồng đội cần, cùng nhau tiến xa hơn nữa trên con đường khẳng định năng lực bản thân. Từ những bước đi chập chững, nay chúng tôi đã có thể cùng nhau bước những bước thật dài, thật chắc, thật mạnh mẽ.

 

Sáng chủ nhật ngồi nhâm nhi ly cà phê, tôi viết những dòng này thương tặng ngôi nhà chung. Hy vọng An Sinh sẽ luôn vững vàng, có những bước tiến lớn trong tương lai, chúc cho các thành viên của ngôi nhà chung đã, đang và sẽ cùng nhau chinh phục những thử thách, gặt hái được nhiều thành công.

 

Sài gòn những ngày chuyển mùa, trời đang trở gió, tối nay chắc sẽ có mưa…

 

 

 

Bác sĩ Lê Hải Hồng Giang, Khoa Cấp cứu Bệnh viện An Sinh

 

 

 

 

 

Các tin tức khác:
[Trở về]